Đêm tháng 12, Huế dịu dàng chìm vào màn mưa phùn nhẹ rơi trên những vạt đèn đỏ, vàng, rồi tím xuyên qua những mái vòm như mây trời của cầu Trường Tiền. Dưới chân tôi, sông Hương chậm rãi ngả mình trôi vào đêm, nối lên một dải trời đen sẫm bất tận. Một, hai, rồi vô vàn những chiếc đèn hoa đăng ai đó thả giữa dòng, ánh nến mỏng manh chảy vào thinh không vô tận lãng quên.
Nhịp sàn cầu rung lên khe khẽ dưới mỗi bước chân đi, và mùi khói xe bám vào những giọt mưa tháng 12 chỉ đủ nồng để xộc lên cánh mũi. Chúng tôi đi bên nhau khe khẽ, để mặc những tia đèn gắt gỏng hắt lên từ thành cầu phủ lên khuôn mặt. Ai quan tâm? Những ngày đẹp nhất rồi cũng sớm kết thúc, đêm nay không dài đến vô chừng và cuộc đời cũng chỉ ngắn ngủi như ánh đèn hoa đăng trôi trên sông.
(Hang Dinh, Huế, tháng 12/2014)